
Đà Lạt, những bậc thang
Đà Lạt bây giờ có lẽ không còn cái nguyên sơ của một khu nghỉ dưỡng trong lành, một tiểu Paris gọn lỏn giữa cao nguyên chỉ rừng và núi, chí ít là với du khách đã đến nơi đây từ thời xa xưa và với cả những người hoài cổ – những người luôn nói đến thành phố này bằng một ngôn ngữ hoài niệm u uất.
Trải qua nhiều năm, thành phố này lởm chởm những ngôi nhà ống, bê tông cốt thép pha loãng những ngọn đồi thông, xe cộ khói bụi hòa bớt ảo ảnh của buổi sương mai. Những ngôi biệt thự với kiến trúc độc nhất bây giờ hoang tàn đầy cô tịch, đôi lần cải tạo, có cái hóa chung cư che mưa nắng cho ba bốn gia đình.

Ảnh : Phạm Anh Tú
Nhưng dù có thay đổi thế nào, thì thành phố này vẫn còn nguyên những bậc thang đá phong rêu. Chúng len lỏi trong lúc nhúc của nhà của cửa, của những mảng đồi đã đổi thay ít nhiều. Lưng chừng giữa địa hình cao thấp, những bậc đá này là đoạn tắt cho cư dân, khách bộ hành. Những bậc đ á xám xịt, phong trần bên những mảng tường rêu phong – vẫn cứ ở đó, không phần đổi thay và tất nhiên không xe không cộ. Có lẽ những nhà quy hoạch bây giờ không thể nào làm chúng đẹp và tiện lợi hơn được nữa. Những bậc thang bằng đá là đường mòn của bao phận đời, vậy mà chúng chẳng bao giờ mòn, sức sống lì lợm, oằn mình bất chấp thời gian.

Ảnh : Phạm Anh Tú
Nhiều năm trước, Đức – một lữ khách, một người bạn, người anh ở Sài Gòn lên chơi. Đức là đầu bếp chuyên nghiệp mang vẻ trầm tính, hiền lành và tỉ mỉ. Một tối dịu gió, Đức rủ tôi ra bậc thang đối diện rạp Ngọc Hiệp cũ ngồi uống bia, ngắm xe cộ phố phường. Đức đi với một người đàn ông đứng tuổi. Câu chuyện vu vơ, không đầu không cuối, Đức và người đàn ông nhẹ nhàng kể chuyện vất vả bon chen ở thị thành nhộn nhịp. Trời khuya dần, lạnh, 2 người lữ khách nắm tay tìm hơi ấm nơi nhau. Ngỡ ngàng, có chút không tự nhiên nhưng tôi cũng hiểu ra vấn đề. Có lẽ đó là ấn tượng sâu đậm nhất của tôi về những mối tình trắc trở, quằn quại, đau đáu. 2 người đàn ông, một tình yêu, chạy trốn khỏi ồn ào, náo nhiệt, chạy trốn gia đình, chạy trốn mọi dị nghị chỉ để ngồi bên nhau trong một ngày lạnh buốt. Cái lạnh ở thành phố này dễ khiến con người ta yêu hơn, vững tin hơn. Và ở đó, những mối tình câm lặng, những mối tình không thể thổ lộ đã xóa nhòa tất cả ranh giới của định kiến, chỉ mong một lần cất tiếng. Tôi may mắn là nhân chứng cho cuộc tình đó. Còn Đà Lạt? Còn những bậc thang?

Ảnh : Phạm Anh Tú
Có người từng nói tình yêu như một bản nhạc không lời, du dương, da diết và những bậc thang cũng trầm bổng, cao thấp đó thôi. Có lẽ những bậc thang đá cũ kỹ đã chứng nhân cho biết bao cuộc tình, cho biết bao mảnh đời, phận người. Những bậc thang còn nguyên đó, tình yêu vẫn thật đẹp.
Sự thay đổi là hệ quả tất yếu của bao cuộc bể dâu, nhưng ở thành phố này, những con dốc hẻm, những bậc thang đá vẫn vẹn nguyên. những kí ức, những kỉ niệm của những người yêu Đà Lạt vẫn mãi còn được ghi lại. Dù rằng nhân chứng có trơ trụi, xám xịt, đầy rêu phong…
Bài viết : Phong Chiêu
Ảnh : Phạm Anh Tú
[box type=”shadow” align=”aligncenter” class=”” width=””]
Gửi bài viết chia sẻ cảm xúc về Đà Lạt cho chúng tôi.
Email : blogdalat24h@gmail.com
Facebook : fb.com/dalatphosuongmu
[/box]